Truyện tình yêu: truyện em sẽ đi vào một ngày nắng, tuyển tập truyện ngắn tình yêu tuổi học trò.Em có thói quen mỗi khi giận anh thì viết một status trên Facebook. Facebook của em vỏn vẹn chỉ có mấy người bạn thân. Anh hỏi tại sao em không add thêm vào cho đông đảo, để tăng lượt like, để nhiều comment. Em nói "Để chi?".
***
Em không thích chốn ồn ào, em có thể ngồi hàng giờ bên ly cà phê, em có thể ngắm nhìn một chú ong đang lả lơi bên một bông hoa mận trắng mà không chán. Em không dễ dàng khóc, em biết kìm nén nỗi đau của mình giống như người ta ép một chiếc lá trong tập sách dày. Ai cũng tưởng em là con người khô khan, nhưng thực ra em là một con người nhạy cảm. Rất nhạy cảm.
Em sinh ra, em lớn lên, em đi học, em dạo chơi với bạn bè, em khóc em cười. Em đau đớn vì một viên đá lọt vào đôi dép, em nhăn nhó vì qua giờ cơm chưa được ăn. Em lo lắng vì một cục mụn... trứng cút. Em giận dỗi vì bị lỗi hẹn, em cắt tóc ngắn, em để tóc dài hay em bị vài chiếc mụn nổi lên mặt vì trời quá nóng.
Truyện tình yêu: truyện em sẽ đi vào một ngày nắng, tuyển tập truyện ngắn tình yêu tuổi học trò.
Mọi điều đó anh không biết, anh chẳng thể nào biết được. Anh không biết những điều đó cả 23 năm trời. Ôi hai mươi ba năm là hai mươi ba mùa lá rụng, hai mươi ba mùa hoa, hai mươi ba cái Tết và có trùng trùng niềm vui, trùng trùng nỗi buồn.
Anh giả dụ rằng anh gặp em lúc 10 tuổi, anh sẽ chẳng chú ý đến cô bé con đó làm gì. Có thể cô bé con là em lúc 10 tuổi sẽ òa khóc khi thấy anh trợn mắt, phùng má dọa làm ông kẹ. Còn cô gái 23 tuổi, mái tóc thả ngang vai như tơ trời bềnh bồng, có đôi mắt liếc làm nhân gian chao đảo, có nụ cười làm cho không ai có thể quên.
Em đã làm tan nát lòng anh. Sao anh không đến sớm hơn một chút. Anh chỉ cần đến sớm một chút thôi. Em quick comment, dòng chữ rất lặng lẽ nằm ở trên blog ấy khiến tim anh vỡ tung ra (anh nói thế thôi, chứ tim mà vỡ thật thì anh đâu còn trên thế gian này nữa).
Anh làm sao biết mình đến trễ. Anh chỉ biết rằng giữa mênh mông đất trời này, em và anh đã gặp nhau. Em đã có người yêu rồi. Anh ấy không ngọt ngào như anh. Anh ấy không đọc được suy nghĩ của em như anh. Anh ấy cũng chẳng biết chở em đi trong mưa, không biết tặng hoa. Anh ấy chỉ biết kiếm tiền, anh ấy không lãng mạn. Nhưng anh ấy đến trước anh.
Anh chẳng biết anh ấy của em như thế nào. Em nói về anh ấy của em không phải để chê bai. Vì em yêu anh ấy, chắc chắn thế. Em yêu anh ấy mà em không nghĩ rằng có một ngày em gặp anh. Lẽ thường thôi phải không em. Vì anh ấy ở chung xóm, học chung lớp, lớn lên cùng em.
Còn anh thì xa xôi như một đỉnh núi cao vòi vọi. Em nhỏ xíu, làm sao em leo lên núi? Nhưng em chưa lấy chồng, đúng không? Chưa lấy chồng thì em chưa thuộc về ai. Anh chợt thông minh hơn bao nhiêu lần khi phát hiện ra rằng một người con gái dẫu đã có người yêu nhưng chưa cử hành hôn lễ thì người con gái đó vẫn hoàn toàn tự do.
Không, anh ấy ghen lắm. Anh ấy không cho em ra phố một mình, anh ấy bảo em có cái đầu khi đi trên đường vẫn suy nghĩ, cho nên phải để anh ấy chở. Bạn rủ uống cà phê, anh ấy bảo khi nào uống cà phê xong thì anh ấy đón. Anh ấy hay kiểm soát điện thoại của em. Cho nên nếu em lỡ quên xóa tin nhắn của anh thì anh ấy nổi khùng.
Anh không nghĩ ra được rằng quyền tự do của con người lại bị xâm phạm đến thế. Anh càng đau lòng hơn khi em bị mất tự do. Nhớ em anh nhắn tin "anh yêu em," anh không biết tin nhắn của anh đã bị bạn trai của em đọc.
Cho đến một hôm, khuya lắm rồi, em gọi điện. Trong cuộc điện thoại đầy nước mắt của em. Anh cũng lạ, không ai nhìn thấy nước mắt qua hai chiếc điện thoại khác nhau. Nhưng anh nhìn thấy những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt xinh kia, đôi mắt anh mơ nhiều lần trong giấc ngủ của anh là được hôn lên đó.
Anh ơi, em không hiểu tại sao em yêu anh ấy. Anh ấy đọc được tin nhắn của anh, anh ấy mắng em, anh ấy bảo em không có quyền. Em buồn quá. Tại sao em không gặp anh sớm hơn.
Vào thế kỷ trước, khi điện thoại chưa được phát minh, internet chưa được tìm ra. Cuộc hành trình tìm nhau trong tình yêu thật là gian nan, người ta đã vẫn hỏi: "Tại sao mình gặp nhau muộn màng đến thế".
Bây giờ mình cũng hỏi nhau như thế. Facebook của em cũng chỉ có vài người. Trong đó anh là người thường xuyên vào đọc. Anh thường xuyên comment cho em. Những gì gọi là riêng tư, mình lại nhắn tin cho nhau. Những gì gọi là riêng tư không ai được đọc. Và anh bỗng giật mình vì anh cần em hơn tất cả những gì anh cần. Mình gặp nhau em nhé? Em cũng cần gặp anh.
Anh và em thoát ra khỏi cái thế giới ảo ấy. Em bằng xương bằng thịt. Em mềm như buổi sáng thu chớm sương, em nói chuyện giống như tiếng gió khẽ reo trên hàng dương liễu, em ấm như lò than trong đêm đông quá lạnh. Anh yêu em không? Không biết. Không có em, anh sẽ ra sao? Anh không biết. Vậy thôi. Chỉ vậy thôi.
Đêm chỉ là một phần của ngày. Cả ngàn đêm ta đã sống nhưng chẳng bao giờ biết rằng ta đã sống như thế nào. Nhưng có một đêm trong đời đã trở thành mãi mãi. Em về anh nhé. Anh giữ gìn sức khỏe.
Em lạc vào đám đông. Chỉ còn lại Facebook với hai màu xanh trắng.
***
Chúng ta đang sống trong thế giới ảo. Em biết thế, nhưng sao em ghen với cách anh comment qua các friends của anh. Trời ơi, trong 300 friends toàn là người đẹp. Em hay ghen, em tò mò theo chân mấy cái com của anh qua bên chỗ mấy cô bạn xinh đẹp của anh. Anh lả lơi với họ quá, không được đâu.
Em huyên thuyên kể chuyện đất trời trên facebook của em. Em vừa đưa bài lên, anh đã đọc. Nhưng anh nhắn tin em không trả lời.
Em không trả lời sau cái đêm cỏ xanh hơn bất cứ lúc nào, đêm đẹp hơn bất cứ lúc nào. Lúc đầu em không tin rằng facebook làm cho người ta có thể thương nhớ nhau đến thế. Anh ơi, em nhớ nụ cười của anh, em nhớ cả tiếng bước chân của anh. Nhưng em phải làm sao bây giờ? Anh nhớ.
Anh có quyền nhớ em. Rồi em đóng cửa Facebook. Facebook giống như một căn nhà. Em đã từng nói trong cuộc sống của thế giới ảo mà chúng ta đang sống đó, chỉ cần một cái click chuột vào nút hủy là trở thành xa lạ.
Đúng, chỉ cần một cái click chuột là ta đang quen trở thành quên. Em đâu delete anh. Em vẫn để facebook của em đó, nhưng trống không, hoàn toàn trống không. Status em viết: "Giật mình tỉnh ra. Ô, nắng lên rồi". Ảnh kèm theo em chọn một màu đen. Và comment em viết: Facebook có khi là ảo, có khi là thật, ai cũng nói điều đó với em và em biết thế. Yêu ghét của facebook, có khi chỉ add hay hủy kết bạn nhau gọn lỏn là xong. Bằng như thích nhau quá thì theo dõi, còn ghét nhau quá thì chặn nick, giới hạn trong setting, cuối cùng là đóng cửa Facebook... Nhưng với em, blog là "tài sản tinh thần" của những con người bằng xương bằng thịt giữa đời, có tâm hồn, tình cảm, nguyện vọng hẳn hoi. Những con người tốt hay xấu, đáng yêu hay đáng ghét, bên ngoài mạng xã hội và net. Em trân trọng nó, trân trọng những bè bạn chân tình của em. Nếu biết chuyện của em bây giờ, anh có chúc mừng cho tình yêu và hạnh phúc của em không?
Tuần sau em lấy chồng. Em không gởi thiệp mời cho anh. Đôi khi tấm thiệp mời cưới không thể gởi cho một ai đó. Nhưng ch
ắc chắn lễ cưới luôn đầy khách khứa. Anh chần chừ bao nhiêu lần trước trang cá nhân của em. Delete nhé.
Không, anh không thể delete em được, bởi anh đã add em vào đời anh. Anh ra phố đây. Nắng đã không còn nằm trên cỏ, nắng đã qua bên kia đồi.
Tôi si mê em dẫu trong đám đông em luôn làm cho tôi mệt mỏi.
***
Tôi không bao giờ xóa bất cứ số điện thoại của ai. Dẫu có thể đó là điện thoại của cô gái tôi từng yêu thương, sau đó đã chia tay, em về nhà chồng. Khi đã có chồng, bất cứ ai cũng rất sợ những tin nhắn của kỷ niệm cũ, hay những cuộc gọi điện vô cớ. Nếu lúc đó em ở bên cạnh chồng, mà tin nhắn đầy những lời yêu thương hay cuộc gọi chỉ là nỗi nhớ thương, chắc chắn sẽ làm cho em rất lo.
Tôi biết có người hay thay sim điện thoại với lý do là nhà mạng có chương trình khuyến mãi, để rồi vì thế họ chìm khuất trong đám đông vì khi cần tìm một số điện thoại quen thì đã không còn, hay một người quen gọi họ vào số điện thoại cũ sẽ phải nhận được câu nói cài sẵn của nhà mạng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..." Thật ra thì số điện thoại đó mãi mãi không bao giờ liên lạc được. Tôi đã lạc nhiều người vì họ thay số điện thoại như thế.
Còn em thì vẫn giữ số điện thoại cũ, và chỉ một số duy nhất. Thỉnh thoảng mở điện thoại ra, thấy số điện thoại của em, tôi định nhắn một dòng tin, chẳng hạn: " Anh nhớ em lắm." Nhưng nghĩ lại không dám nhắn, dù thật lòng tôi rất nhớ em. Bởi em yêu quý người đàn ông em chọn làm chồng, em sợ người đàn ông đó nghĩ rằng em phải lòng người đàn ông khác. Tôi cũng đã gặp nhiều người con gái yêu một người đàn ông bằng cả tuổi thanh xuân của mình, chấp nhận như một cái bóng bên cạnh người đàn ông đó và sẵn sàng tước bỏ tự do của mình mà không cảm thấy đó là mất mát. Em lại còn hơn những người con gái đó, em tước bỏ hết những hệ lụy quanh mình, em xóa toàn bộ số điện thoại của tất cả bạn gái bạn trai khi em về nhà chồng để tránh sự phiền toái. Nhưng em vẫn lưu số điện thoại của tôi.
Dăm lần tôi bắt gặp em sóng đôi với người đàn ông em chọn lựa. Quả thật là anh chàng có một bề ngoài chẳng khác nào diễn viên điện ảnh. Anh chàng cao lớn, mái tóc dợn sóng, đôi mắt rất sắc... Em và anh chàng ngồi cách bàn ăn của tôi không xa, có thể nói chuyện với nhau. Tôi cũng định qua bàn em chúc mừng hạnh phúc của hai người. Nhưng điện thoại của tôi lúc đó đã có tín hiệu của tin nhắn. Đó là lời nhắn của em: "Anh Biền ghen lắm. Anh đừng cho biết là em quen anh nhé." Thế là dẫu gần nhau mà tôi với em giống như hai người xa lạ.
Tôi si mê em dẫu trong đám đông em luôn làm cho tôi mệt mỏi. Tôi gặp em trên phố, con phố chộn rộn xe cộ lướt qua, mà người thì không quen biết nhau,chả nhìn mặt nhau, chỉ vội vã đi trên con đường đi của mình. Thành phố gần 400 ngàn dân của tôi và em lúc nào cũng ồn ào, có quá nhiều con đường có ngã tư đèn xanh đèn đỏ, và chính giây phút dừng lại ở một ngã tư đường, tôi thấy em. Hôm đó em đang vội vàng đi làm, em mặc chiếc váy đồng phục tiếp thị của một hãng bia, chắc chắn là em vội tới chỗ làm. Chính nhờ chiếc váy đồng phục tiếp thị đó mà tôi đã không lạc em trong đám đông. Tôi hồn nhiên đi theo em, đến tận nơi em làm việc, đó là một quán ăn lớn, có nhiều cây cỏ, có những cô nhân viên phục vụ đa phần là sinh viên làm thêm mặc chiếc váy đen và chiếc áo sơmi vàng khá đẹp. Em cũng là sinh viên của ngôi trường nằm sát bên bãi biển đó. Em làm tiếp thị trong mấy tháng nghỉ hè.
Nhưng loại bia em tiếp thị là loại bia ít người chọn lựa. Nhưng tôi lại thấy mừng,có như thế tôi mới có thể làm quen được với em.
Vậy là khi đèn xanh bật lên cho những chuyến xe tiếp tục cuộc hành trình, tôi đã gặp em trong đám đông. Lòng tôi rộn rã đến dường nào khi nghe em nói, khi nhìn thấy dáng em đi, dẫu em đang đi trong ồn ào của một quán nhậu mà những người đàn ông ngồi trong quán đã ngấm bia hoặc rượu. Em từ chối khoản tiền đưa thêm.
Em bảo: "Đó là thói quen xấu, dẫu em rất cần tiền. Thỉnh thoảng anh ghé quán uống giúp em vài chai bia là em vui rồi."
Thỉnh thoảng hẹn em cà phê. Em luôn bảo phải đi với bạn, em luôn lựa những quán rất lạ, vắng khách. Nhưng em luôn tới đúng giờ và về cũng đúng giờ. Em thanh khiết như một đóa hoa trắng nở, dịu dàng nở trên ngọn đồi nào đó giữa gió lả lơi và giữa những vạt nắng mai vàng mênh mang. Nhưng lúc đó em kể về người đàn ông của em. Em bảo em quen anh ta từ khi em chỉ còn là cô bé con đen đui đũi thích dang nắng giữa trưa hè. Anh ta đã cõng em khi chân em bị vấp té trong một ngày mưa cùng rủ nhau đi tát cá đồng. Giờ thì hai người đã lớn, đã vào đời, và với em, Biền- người đàn ông đó- là người đàn ông hoàn hảo nhất trên trần gian. Rồi em kết luận: "Hai đứa em nghèo lắm. Lấy nhau chắc ở nhà thuê, nhưng yêu nhau đâu quan trọng những thứ phù phiếm đó. Hai đứa em sẽ tạo ra tất cả." Thì thế gian đã chứng minh rằng khi đã thật sự yêu nhau đến kiệt trái tim mình, thì thiếu thốn vật chất chỉ là những thử thách nhỏ. Em nói rằng em không thể thường xuyên cà phê với tôi được, vì như thế Biền không thích. Lạ thật cho em, bởi cà phê thì có gì đâu ghê gớm mà chỉ vì hai chữ chung tình mà em không vào đám đông mà nhìn ngắm.
Em không mời tôi dự đám cưới của em, có thể dẫu trái tim em không dành cho tôi, nhưng em sợ tôi sẽ nhói đau khi ngồi bên dưới chứng kiến ngày vui của em. Đám cưới tổ chức rất nhỏ, không có xe hoa chạy vòng vòng qua những con đường để mọi người túa ra hai bên đường đứng xem. Em cũng không có tuần trăng mật, dẫu chỉ là một chuyến đi Đà Lạt. Nhưng chắc chắn là em rất hạnh phúc. Em hạnh phúc vì em cận kề được với người đàn ông cùng em đi chợ, trả giá vui buồn. Em hạnh phúc vì ngồi sau lưng Biền để ngắm nhìn phố xá. Em hạnh phúc vì trong đêm chỉ còn những ngọn đèn soi trên phố, em có một vòng ôm trọn vẹn... và vì thế, với tôi, em chỉ còn lại là số điện thoại trong bộ nhớ. Em bắt đầu đi vào lãng quên.
Nhưng điện thoại của tôi đã reo vang trong một đêm mưa. Đêm đó mưa rất to như đất trời đang giận dỗi thế gian một điều gì đó. Tôi nhìn tên em hiện lên màn hình mà ngạc nhiên, bởi vào thời điểm đó một người đàn bà yêu chồng khó có thể gọi điện cho một người đàn ông khác.
- Anh nghe điện thoại được không?
Vẫn là giọng nói quen, dẫu hơn hai năm nay tôi không hề được nghe giọng nói của em.
- Ừ, có gì không em? Chồng em đâu rồi?
- Anh không biết em đã ly dị một tháng nay rồi à? Ngay cả điện thoại em cũng bị lấy lại. Bây giờ em mới tìm ra số điện thoại của anh và gọi cho anh.
Trong mưa tôi hình dung em đang khóc. Chắc chắn em phải khóc vì ai lại không khóc khi trở thành một người đàn bà cô đơn.
- Sao vậy? Hai người yêu nhau tới mười năm cơ mà?
Em không trả lời câu hỏi của tôi, em nói:
- Cà phê anh nhé. Quán cũ đó, anh có nhớ quán đó không.
Tôi nhìn ra mưa:
- Bây giờ à?
- Dạ, bây giờ.
Tôi phóng xe ra khỏi nhà trong cơn mưa lớn để cà phê với em. Mưa át cả vào mặt tôi, con phố thì chỉ ngập toàn nước, ánh đèn loang loáng. Tôi chỉ mong quán cà phê tôi sắp sửa hẹn hò kia chiều nay vẫn mở cửa.
Truyện tình yêu: truyện em sẽ đi vào một ngày nắng, tuyển tập truyện ngắn tình yêu tuổi học trò.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét